
Hình như tâm hồn mình cũng cảm nhận được hơi thở của mùa Xuân, tôi vươn vai hít một hơi thật sâu và mở cửa sổ để cảm nhận khí xuân đang tràn về, bình yên, ấm áp. Làn gió mơn man trên tóc khiến tôi quên đi bao nỗi lo toan đời thường. Gần mười hai tháng đã mệt nhoài rồi, cũng đến lúc mỗi người nên dành thời gian cho mình để lắng nghe và tận hưởng. Một chút cay cay nơi khóe mắt khi giờ đây, mình đã không còn cảm giác vui sướng như muốn nhảy cẫng lên mỗi độ xuân về như thời thơ bé.
Ôi cái thời mới dễ thương làm sao khi trái cây bông gòn trước nhà đã khô gần hết. Cứ hễ thấy mẹ phơi bông làm gối là tôi biết mùa Xuân sắp về. Tôi như con cún nhỏ làm rối chân mẹ khi cứ đi theo nghịch mấy đụn bông. Có năm mẹ may cho tôi một cái gối ôm, áo gối làm bằng những miếng vải vụn ghép lại, đủ sắc màu nhìn rất thích mắt. Những chiếc gối bông gòn êm êm, sạch sẽ. Tôi vui sướng nghĩ đến đêm giao thừa, mẹ sẽ thay một loạt chiếu gối còn thơm mùi nắng.
Những ngày giáp Tết, con đường đi học thoảng hương khói đốt đồng khi vụ mùa vừa thu hoạch xong. Bông bù xít mấy hôm trước còn nở trắng thì nay đã khô lại, bay bay trong gió. Những ngày đó đi học mà trong lòng cứ thấy hân hoan, nôn nao khi nghe mùi thơm nhà ai đang làm mứt. Con đường đá sỏi qua một mùa khô không còn những ổ gà, sình lầy, lá khô bay bay trong làn gió xuân vời vợi. Tôi và bầy trẻ con không còn la cà như mọi khi mà học xong là chạy vội về nhà, xem nhà mình đã chuẩn bị gì cho Tết.
Từ đầu tháng Chạp là tôi đã thấy lòng âm ỉ vui như thế. Vui từ khi thấy ba đem chất từng mớ củi được tiện thật bằng và phơi thật khô vào trong góc bếp, vui khi mẹ đổ mớ lạc khô ra sàn nhà để cả nhà bóc vỏ, lựa những hạt to nhất làm kẹo thèo lèo. Và còn những cái vui nữa tưởng chừng như rất đỗi bình thường, khi mẹ cho nếp mới vào lu, khi ba lặt lá cây mai già trong góc sân và anh tôi thì sơn lại cửa sổ. Mùa Xuân lấp ló bên thềm khi ba mang bộ lư ra đánh bóng, nắng óng ánh chảy trên mặt đồng, kỷ vật mà ông nội tôi luôn gìn giữ.
Thấm thoắt mà đã mấy mươi mùa trôi qua. Mỗi năm, xuân đều về một lần nhưng những mùa Xuân xưa thì không bao giờ về nữa. Chợt nhận ra mùa Xuân như là những chuyến đi không có khứ hồi, như cha mẹ ta xưa giờ người đã già, người đã không còn nữa. Ta cũng là người sắp trở nên trầm mặc với những đổi thay, mỗi một mùa xuân trôi qua kẽ tay, tóc trên đầu đã thêm nhiều sợi bạc.
Một chút lắng lòng bên ô cửa mùa xuân, nhưng với tôi, mùa Xuân luôn là mùa đầy niềm tin và sức sống. Những đứa trẻ rồi sẽ lớn, như những nhành lộc biếc trổ mình trong mùa mới sau mỗi đợt lá vàng rơi. Lòng chợt xôn xao theo khúc hát giao mùa, vạn vật đều theo quy luật tuần hoàn, như tôi, như anh, như những mùa xanh lên niềm hy vọng. Như những mùa trời xanh mây trắng, có cô gái nhỏ tần ngần trong áo mới, bên hiên nhà, nhành mai đợi Xuân sang.
Tản văn của Kim Loan
Nguồn: Tạp chí Tài nguyên và Môi trường số 1+2 năm 2024