
Nhớ lại thời Nội tôi còn sống, được nghe Nội kể về thời kỳ khó khăn nhất của dân tộc khi đất nước chưa sạch bóng quân thù. Nội tôi là người kinh qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ. Những câu chuyện về Nội, về cuộc chiến lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu – Chiến thắng Điện Biên Phủ, về những kỷ niệm của Nội với đồng đội của mình, có người may mắn được trở về có người vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường như Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Tô Vĩnh Diện,…
Nhìn tấm hình của Nội chụp với đồng đội, trong đó có Anh hùng Tô Vĩnh Diện, lòng tôi càng thấy tự hào biết bao. Thời đó, các ông mới tuổi đôi mươi, hồn nhiên và yêu đời lắm, vì giữa nơi chiến trường, lưng giắt súng, nhưng họ vẫn ôm đàn hát những bài hát cho nhau nghe,… cứ thế, từ câu chuyện của Nội làm cho đứa trẻ như tôi cứ sục sôi bầu nhiệt huyết được cống hiến cho non sông, đất nước và hình ảnh Đảng, hình ảnh bộ đội Cụ Hồ in đậm vào tâm trí tôi như một lẽ đương nhiên.
Và thật tự hào khi nhìn những tấm huân chương kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ hạng Nhất, hạng Nhì của Nội,… như một minh chứng cho một thời hào hùng của ông cha ta trong cuộc đấu tranh bảo vệ đất nước.
Càng tự hào hơn khi nhìn huy hiệu 30 năm tuổi Đảng của Nội, Nội nói có được ngày hôm nay là công lao to lớn của toàn dân tộc, là máu xương của không ít đồng bào dưới sự thành lập và dìu giắt của Bác Hồ kính yêu với Đảng Cộng sản Việt Nam,…
Nội tôi đã về với gia tiên nhưng tinh thần, lòng yêu nước, yêu Đảng của Nội được tiếp nối cho tôi. Rồi tôi vào quân đội, mục tiêu lớn của tôi là hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ để phấn đấu được đứng vào hàng ngũ của Đảng, được vinh dự khi về quê giới thiệu là đảng viên như bao lớp người ở quê tôi.
Thế rồi sau thời gian phấn đấu, được trao hoa bắn giỏi, được phong tặng danh hiệu thanh niên xuất sắc, thanh niên 3 sẵn sàng,… trong đơn vị, tôi vinh dự được cấp trên bình xét cho đi học lớp nhận thức về Đảng.
Vinh dự lắm! Nhớ lại thời đó, đơn vị tôi ai cũng chúc mừng vì cả tiểu đoàn có hàng trăm người, nhưng chỉ hơn chục người được chọn.
Tôi sẽ không bao giờ quên được hôm đơn vị tổ chức kết nạp Đảng cho tôi. Tôi nhớ là đêm hôm trước tôi rất khó ngủ vì bồn chồn, vì vinh dự, vì mình sắp làm một việc hệ trọng, một việc lớn trong đời,…
Tiếng bài hát Quốc ca, Quốc tế ca hào hùng vang lên trong khán phòng, lòng tôi hừng hực như lửa, vinh dự đứng dưới cờ Tổ quốc, cờ Đảng và Chân dung Bác Hồ, tay trái đặt lên ngực dõng dạc đọc lời tuyên thệ kết nạp đảng viên mới.
Cứ như thế, những đường lối, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước là kim chỉ nam soi đường cho tôi trong chuyến hành trình cuộc đời mình,…
Mùng 3 tháng 2 năm nay, Đảng tròn 95 tuổi, trong bối cảnh cả hệ thống chính trị, Đất nước đang vươn mình, tranh thủ vận hội bước vào kỷ nguyên mới. Vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam mà người đứng đầu là Tổng Bí thư Tô Lâm lại càng phát huy hơn lúc nào hết.
Và tôi tin rằng, dưới dự lãnh đạo của Đảng, tinh thần đoàn kết của Dân tộc tôi, của những người đảng viên như tôi sẽ được phát huy cao độ cho công cuộc dựng xây đất nước, để Đất nước tôi được xứng danh, sánh vai với các cường quốc năm châu. Và những “đứa con” như tôi mãi mãi tự hào là người con của Đảng Cộng sản Việt Nam của Dân tộc Việt Nam.
Nhất Nam