Tết Xuân đằm thắm vị quê

Thứ ba, 1/2/2022, 09:19 (GMT+7)
logo

Tết Xuân đằm thắm vị quê

Ba mươi.

Đêm trừ tịch.

Không gian sánh đặc, kỳ bí và thiêng liêng.

Nhà quê không có pháo hoa. Người quê không đổ ra đường đi xem Tết như Phố.

Chuẩn bị xong mâm lễ tế trời đất, người già sẽ ở nhà xem Táo, thanh niên thì ra chợ, đốt lửa, nhảy sạp, quay gà. Trước phút chuyển giao, một vài người sẽ lẳng lặng tách mình, hòa vào bóng tối. Lát nữa, sau giao thừa, họ sẽ tự đốt lên một bó lửa, tự mang đỏ về nhà, tự xông đất, phát lộc đầu năm. Nhà tôi cũng thế. Năm nay, theo sự phân công, tôi và mẹ sẽ làm việc đó.

 Còn chừng mười phút nữa thì tới giao thừa, Rét khe khẽ rét. Mưa lây phây mưa.

Đường đêm tĩnh lặng chính là nơi lý tưởng để người ta thưởng ngoạn những màn pháo hoa, những tiếng nổ tự tạo rất thôn dã, rất gia đình, những khoảng sáng rất quê đang mỗi lúc một dày lên khắp nẻo.

00 giờ 00!

Nhận vòng ôm xiết và cái thơm lõm má của mẹ, tôi thấy mình hạnh phúc vô vàn. Thì thầm: Còn bao lần nữa con được đón giao thừa với mẹ như này thì phải đi lấy chồng mẹ nhỉ? Mẹ cũng thì thầm: Đón giao thừa ở đâu chả được, chỉ cần mùng hai, mùng ba về với mẹ là mẹ vui. Tôi cong người về phía mẹ, dịu dàng. Mưa vẫn lây phây mưa. Ngửa mặt đón xuân. Xuân hay mưa đang tràn trên má...

Tết Xuân đằm thắm vị quê

Thời tiết xuân này thật lạ!

Sẽ là năm mới thiếu vị đằm thắm nếu không có những lắc rắc mưa đêm ba mươi.

Sẽ chẳng là xuân nữa, nếu không có những phút giây ngửa mặt đón hoa mưa đêm giao thừa ấy. Bởi lẽ, sau trưa mùng một thì trời bắt đầu nắng đổ. Nắng đủ sáu ngày liền. Nắng mà không nóng, không oi, nắng chỉ đủ để người ta thấy mùa hè đang cận.

Thời tiết xuân này thật lạ! Lạ ở chỗ, ngay khi tiếng trống khai hội vừa gióng giả thì nắng lập tức héo dần. Không khí mềm nhanh như ta đang đi ngoài trời mà được ai đó đội lên đầu cho một chiếc lá sen. Gió thật dịu, gió như lên men. Và rét, ngay hôm sau lại đã bắt đầu khe khẽ rét. Rồi mưa xuân rớt. Mưa dày như chân mạ ai đó tãi ngoài đồng. Mưa ngọt như thạch. Mưa dịu như tơ. Mưa làm tan giọt mồ hôi trên lưng áo thể thao, làm mềm đôi môi những cô gái vừa xem bóng chuyền vừa cắn chắt lách ta lách tách.

Tết Xuân đằm thắm vị quê

Thời tiết xuân này thật lạ. Nắng đủ gần tuần và mưa đủ ba ngày. Ba ngày hội là ba ngày mưa trải. Không dày quá để trở nên lầy lội, chẳng mỏng quá, đủ để chồi non dưới nách lá cựa mình, đủ để đánh thức dây tầm xuân im lìm bên cánh cổng, đánh thức những trái tim ngủ vùi vì trót nghĩ đã quên nhau...

Hội làng và mưa. Thoảng bên tai tôi ai đó ta thán: Chán quá, hội lại mưa! Chưa kịp nói gì đã thấy mấy tiếng đáp lời: Không mưa thế, không mát thế, nắng như mấy hôm nọ để các sãi lên chùa làm sao mà leo dốc? Các thím, các mợ làm sao mà đội lễ lên bấy nhiêu bậc, hử?

Mỉm cười. Lòng nuôi nuối. Nghĩ đến sáng mồng một, nghe tiếng tàu dừa gõ ngoài cửa sổ, nằm lẩm nhẩm: “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay...”. Nghĩ đến bữa nào từng đọc cho ai đấy nghe: “Chẳng cần mang dù che, cho hoa mưa cài tóc...”. Nuối nuối vì mai Tết này thực sự đã hết. Và mai, những đứa con quê tôi, sau những ngày nấn ná hội làng sẽ lên xe tỏa về các ngả. Họ đi học, đi làm, đi công tác, đi sinh sống xa, mang theo niềm quê canh cánh.

Lại nhủ thầm: Vẫn mưa đấy thôi! Mưa thế này, mai sẽ dày thêm những búp lá non, gốc đào xuân bố vừa hạ xuống, chắc mấy quả xinh xinh vừa kết hôm qua sẽ có cơ đậu, rồi thì sẽ chín…

HÀ NGỌC