
Ảnh minh họa
Thấm thoát thế mà tôi đã xa Trường sa mấy năm rồi. Ba mươi ngày đêm lênh đênh trên biển Trường Sa mùa dông bão năm ấy biết bao trải nghiệm, biết bao ấn tượng, buồn vui. Đã sắp tết, những chiến sỹ Trường Sa lại nhớ tới mình. Buâng khuâng Xuân mới, chợt nhớ tiếng gà gáy trên đảo Phan Vinh.
Đã hơn tuần nay, gió mùa Đông Bắc thổi mạnh. Trời biển suốt ngày đêm tối sầm. Bất chợt những cơn mưa biển lại sầm sập đổ xuống. Sóng to, gió lớn làm tàu Trường Sa 571 phải neo đậu ngoài xa không tiếp cận được đảo. Dù đã thả vây cân bằng sóng, nhưng tàu vẫn luôn nghiêng ngả hơn 35 độ. Tất cả lăn như viên bi trên sàn tàu. Gường tầng dù hẹp, thành cao nhưng ai cũng phải chèn ba lô, túi sách để người đỡ lăn lóc văng khỏi giường. Cánh nhà báo khắp lượt lử đử nếm mùi sóng gió đại dương.
Một sáng trời hửng, đại tá Phan Ngọc Quang, Phó Chính ủy Lữ đoàn 146, Bộ Tư lệnh Vùng 4 Hải quân, Trưởng Đoàn công tác Trường Sa mời tôi đến phòng “Câu lạc bộ sỹ quan”. Ở đó, có đủ lãnh đạo Đoàn công tác Vùng 4 Hải quân và chỉ huy tàu Trường Sa 571, các anh trao đổi với tôi là trưa nay Đoàn công tác quyết tâm lên đảo Phan Vinh. Sẽ đến 2 điểm đảo, trước hết đến Phan Vinh B, sau đó, chiều tối sẽ về đảo Phan Vinh A và nghỉ đêm tại đó. Anh thống nhất với tôi một số nội dung quan trọng để tôi về trao đổi cùng anh em nhà báo chuẩn bị rời tàu lên đảo. Sở dĩ anh trao đổi với tôi vì tôi được Đoàn công tác chỉ định làm Trưởng đoàn nhà báo.
Khi nghe tôi thông báo kế hoạch vào đảo Phan Vinh, tất cả các nhà báo đều vô cùng phấn chấn, có người say lử khử vẫn quyết tâm lên đảo. Đúng 13 giờ, các nhà báo mặc áo phao vàng đỏ nai nịt gọn gàng, vai đeo ba lô, vai vác máy quay có mặt đông đủ xếp hàng trên boong tàu chờ xuống ca nô theo sự hướng dẫn và trợ giúp của các sỹ quan hải quân. Sóng rất lớn, tàu luôn nghiêng ngả, ca nô trôi nổi trồi sụt bất thường theo sóng. Chỉ sai một bước chân là có thể bị tàu và ca nô nghiền nát. Nhưng với kinh nghiệm của Hải quân Trường Sa và với quyết tâm của các nhà báo, mọi chuyện đều ổn thỏa. Hai chiếc ca nô đầy ắp người và hàng rời tàu vào đảo.
Phan Vinh B là một điểm đảo chìm. Trưa là thời điểm triều cường nên đảo chỉ còn lại là mấy tòa nhà nổi trên mặt đại dương mênh mông sóng vỗ. Sau gần một giờ chạy ca nô, Đoàn đã cập cầu tàu. Lính đảo mừng rỡ tay bắt mặt mừng vây quanh Đoàn công tác. Rồi tất cả cùng nhau khuân vác hàng và quà tết lên đảo. Họp mặt tặng quà ngắn gọn để các đồng chí lãnh đạo Vùng còn trao đổi chuyên môn, giao nhiệm vụ với chỉ huy đảo, các nhà báo dành thời gian thăm thú và tác nghiệp. Thời gian ngắn ngủi, chưa đầy hai tiếng trên đảo, Đoàn lại phải xuống ca nô để tới đảo Phan Vinh A cho kịp trước khi trời tối.
16 giờ tất cả đã tập kết trên ca nô. Thủy thủ cho ca nô lượn một vòng, tất cả ngoảnh mặt vẫy chào những chiến sỹ ở lại Phan Vinh B. Những người lính hải quân áo trắng xếp hàng đứng lặng trên cầu tàu giơ tay vẫy vẫy trong hoàng hôn mênh mang sóng bạc. Biển mùa Đông tối sớm, mới 16 giờ đã nhá nhem mặt người. Hai chiếc ca nô chồm lên sóng lao đi, phía trước là hải trình gần chục hải lý.
Chuyến đi Phan Vinh A đã không gặp may. Trước hết là một cơn mưa biển dữ dội đổ xuống. Mưa trắng xóa tất cả. Hai chiếc ca nô phải dừng lại tắt máy để mọi người che chắn hàng quà và tát nước. Chỉ mươi phút mưa trút nước ca nô trở thành một bể nước. Các chiến sỹ thay nhau tát nước. Dù áo mưa đầy đủ, nhưng vì mưa to gió lớn, nên ai cũng bị ướt sũng và lạnh. Loay hoay với cơn mưa gần một giờ nên hành trình bị chậm.
Khi cơn mưa ngớt, với kinh nghiệm dạn dày ở Trường sa, Trưởng đoàn Quang ra lệnh ca nô tăng tốc. Nhưng sau hơn 30 phút chạy, lo lắng của Trưởng đoàn đã hiện hữu. Đó là thủy triều rút quá nhanh nên bãi san hô nhiều chỗ đã nhô cao. Ca nô phải len lỏi giữa các luồng lạch san hô. Phải thật thông thạo mạch nguồn ca nô mới dò dẫm tiến lên được.
Trời đã sập tối, bốn xung quanh lấp lánh biển bạc. Trời trĩu nặng không một vì sao. Đảo Phan Vinh A hiện ra xa vời với vầng sáng lờ mờ chập chờn trên sóng nước. Hai chiếc ca nô đã thật sự lạc vào ma trận san hô. Ai cũng có cảm giác những thuỷ thủ điều khiển ca nô với những lạch luồng dưới mặt nước hoàn toàn theo linh cảm của lính biển. Tất cả im lặng. Chỉ còn lại tiếng ca nô và tiếng sóng biển.
Trong điều kiện sóng to, gió lớn, thủy triều rút nhanh và đêm đen hai chiếc ca nô thường xuyên bị lạc lối mắc cạn. Khi đó, những người lính hải quân lại nhảy khỏi ca nô xuống bãi san hô dùng chân dò đường và cùng nhau đẩy ca nô trở về đúng luồng lạch. Cứ thế, cứ thế cả đoàn nhích dần về phía đảo Phan Vinh A. Khi đã nhận được tín hiệu ánh sáng từ đảo thì những chiếc đèn pha trên đảo đã chiếu đèn hỗ trợ hướng dẫn đường đi cho ca nô. Mọi chuyện bỗng trở nên dễ dàng hơn.
Khi ca nô cập bến thì đêm đã muộn. Chỉ với hơn mười ki lô mét đường biển mà hành trình phải mất mấy giờ đồng hồ. Ai cũng lạnh và đói. Những người lính đảo ùa ra đón đoàn. Ai cũng mừng vì Đoàn công tác đã đến với đảo. Và mừng hơn nữa là đoàn đã cập bến an toàn trong một hoàn cảnh vô cùng bất trắc, hiểm nguy. Phan Vinh A là đảo lớn nhất trong chuỗi đảo mà Đoàn công tác mang quà tết tới và tác nghiệp. Đảo có nhà khách mới khai trương do Thủ đô Hà Nội xây tặng. Mọi người được đưa về các phòng tắm gội và ngay sau đó xuống nhà bếp ăn cơm. Bữa cơm trên đảo do quá muộn nên chỉ có thành viên Đoàn công tác và chỉ huy đảo. Bữa cơm chỉ có cá biển và thịt hộp, không có rau xanh, không có bia, rượu.
Vui với cán bộ, chiến sỹ mới, với đảo chả ai nhớ gì đến những giây phút mắc cạn giữa biển khơi trong đêm tối gió mưa mịt mùng. Phan Vinh A có rất nhiều cây xanh, ngay trước sân bếp ăn có một dãy bàng vuông khá cao lớn, cành lá xum xuê xanh ngút ngát. Trong đêm tối, qua ánh sáng đèn pin, các nhà báo đã phát hiện ra những bông bàng vuông đang nở thơm ngát và đẹp lộng lẫy kiêu sa giữa trùng khơi sóng gió. Những bức ảnh đẹp nhất về hoa bàng vuông của Đoàn nhà báo trong chuyến đi Trường Sa này đều được chụp trên đảo Phan Vinh A.
Mặc dù, bị hoa bàng vuông quyến rũ, mê hoặc, nhưng rồi cánh nhà báo cũng thấm mệt. Ai nấy lặng lẽ trở về phòng ngủ. Nhà khách ngay sát bờ biển, những chiếc giường một kê sát nhau. Mỗi người một giường nằm xuống là ngủ ngay. Nửa tháng lênh đênh trên biển, đây là đêm đâu tiên và dĩ nhiên, theo lịch trình đây cũng là đêm duy nhất trong ba mươi đêm ở Trường Sa, Đoàn công tác ngủ trên đảo. Một tháng trời, tất cả mọi sinh hoạt ăn ở đều diễn ra trên tàu.
Thực ra, xuống ca nô vào đảo, rời đảo về tàu mùa gió chướng đều là kỳ công. Hơn nữa, nhiều điểm đảo rất chật hẹp, điều kiện vật chất khó khăn, nếu mấy chục nhà báo ngủ lại đảo thì những người lính đảo phải nhường giường cho khách và họ phải nằm dưới sàn bê tông. Không một nhà báo nào lại muốn các chiến sĩ Trường Sa thân yêu phải nằm dưới đất. Cả lịch trình chỉ có một đêm ngủ lại Phan Vinh ai cũng chuẩn bị tinh thần giao lưu văn nghệ với anh em trên đảo nhưng do lộ trình trục trặc nên chương trình giao lưu đành để ngày hôm sau.
Một đêm ngủ yên tĩnh không bị sóng xoay vần, không bị gió đánh thức. Sau một giấc ngủ sâu mình tỉnh dậy. Mọi người vẫn đang ngủ cả. Đảo vô cùng yên ắng, thanh bình, chỉ có tiếng sóng gầm gừ xa xa. Tiếng những vòm bàng vuông gió thổi rì rào bên cửa sổ. Nửa đêm về sáng, thủy triều rút nên sóng cũng đã lùi xa đảo. Đang miên man theo sóng, theo gió bỗng vẳng lên lảnh lót Ò ó o,...o. Chú gà ấy gáy liên hồi ba lần liền. Tiếng gà thật dõng dạc, oai phong. Giữa im lặng biển khơi, tiếng gà đầy uy quyền vang vọng. Chắc đó là chú gà trống chúa đảo. Bởi sau tiếng gáy ấy thì những chú gà trống khác mới đồng thanh cất tiếng gáy râm ran. Tiếng gà gáy thành một dàn hợp xướng vô cùng hân hoan.
Nghe tiếng gà gáy giữa trùng khơi thật thân thương xao xuyến, cứ như mình đang ở quê nhà, được biết, đảo Phan Vinh A là phần nổi trên vành san hô lớn chừng hơn 5 hải lý (9,3 km); đảo có chiều dài 132 m và rộng 72 m. Đảo cách cảng Cam Ranh 300 hải lý (600 km); Phan Vinh A cách Phan Vinh B hơn 5 hải lý. Đảo Phan Vinh A không có nước ngọt, nhưng có nhiều cây xanh. Đó là bàng vuông, phong ba, bão táp, tra, phi lao, dừa, nhàu,… Và có rất nhiều chậu rau xanh do lính đảo gieo trồng chăm bón.
Trời tờ mờ sáng. Phía Đông đã ửng hồng hứa hẹn một ngày mới tươi đẹp đang mở ra. Các nhà báo lỉnh kỉnh khuân vác đồ nghề tác nghiệp. Ai cũng muốn được nhìn ngắm đảo Phan Vinh thân yêu hiện ra trong ban mai trong suốt. Ai cũng muốn có những bức ảnh mặt trời trồi lên từ đại dương xanh thẳm. Bởi với Phan Vinh, mặt trời đến sớm 30 phút so với đất liền Tổ quốc.
Bút ký của NGUYỄN LINH KHIẾU